Vương phi kiêu ngạo 〖Chương mười một〗(phần 3)


Chương 11 : Bạch gia tỷ muội (phần 3)

 

Chiều hôm ấy, dọc một đường tới Bạch phủ Hạ Vũ Băng cuối cùng đã được thể nghiệm cảm giác được thiên hạ chiêm ngưỡng như một kỳ quan là như thế nào.

Ánh mắt của bọn họ nhìn nàng bây giờ, xác thực khiến người ta phải liên tưởng đến đám thổ dân Phi châu lần đầu bắt gặp cái vỏ chai trong phim “Đến Thượng đế cũng phải cười” (1)!

Trắng trợn có, lén lút có, tò mò có, kinh sợ có, ngưỡng mộ có, một đôi mắt, hai đôi mắt, rồi mười đôi, hai mươi đôi… thảy đều như có keo dính bám chắc lên người nàng, sống chết chẳng chịu dời, có kẻ còn rúm người lại khi bắt gặp ánh mắt của Hạ Vũ Băng, hệt như nàng là một con sư tử chỉ thoáng cái sẽ nhe nanh múa vuốt ăn sống người ta vậy!

Thành thật mà nói, bị người ta chú ý cũng chẳng phải chuyện xa lạ gì với Hạ Vũ Băng, nếu không muốn nói là đã sớm thành lẽ đương nhiên khi người ta không trông vào gia thế, địa vị thì cũng trông vào tài năng của cô nàng mà trầm trồ, mà ao ước, mà ghen tỵ.

Đã thành thói quen, vậy nên trong khi Nhã nhi toàn thân ngứa ngáy, thần sắc bất an thì “kỳ quan sống” Hạ Vũ Băng vẫn hờ hững như không, chẳng buồn để tâm thiên hạ đương xì xầm bàn tán cực kỳ sôi nổi ngay bên mình.

Mặc cho nha đầu kia phàn nàn mãi về chuyện cớ sao xuất môn không dùng kiệu mà cứ quyết ý đi bộ làm chi để rồi bị “cưỡng bức thị giác” thế này, Hạ Vũ Băng thật sự đang dồn hết tâm trí vào một chuyện khác.

Cứ như Hạ Vũ Băng tính toán, thời gian từ giờ tới lúc Đường Yên về nhà chồng đâu còn lâu nữa,mà tân nương tương lai vẫn thản nhiên như không, thậm chí còn chưa cả chịu về nhà mẹ đẻ chờ xuất giá.

Nữ tử áo tím đó bề ngoài cởi mở khôn khéo hầu như cực ít để lộ tâm tình, cả Giang Vũ Dương cũng kín như bưng, trong hồ lô của hai vị ấy giấu những thuốc gỉ thuốc gì làm cách nào đoán ra được đây?

Muốn làm hồng nương cho Giang Vũ Dương cùng Đường Yên như đã hứa thực khó bằng lên trời, đã thế còn tự nhiên dính vào chuyện không đâu với Bạch gia tỷ muội.

Tất tật truy đến cùng cũng vì tên Sở Liệt Phong đáng chết kia hại Hạ Vũ Băng nàng,vô duyên vô cớ bị quy cho là vu nữ, rồi vô duyên vô cớ thành đối tượng cho Bạch gia chĩa mũi giáo, thật phiền hết sức!

Mải tập trung suy nghĩ, Hạ Vũ Băng chẳng hề để ý bọn họ đã tới Bạch phủ từ lúc nào, tới khi nghe tiếng gọi của Nhã nhi mới giật mình nhìn lên.

Đập vào mắt Hạ Vũ Băng đầu tiên, là hai cánh cửa son khép chặt, vòng khuyên đồng sáng rực, bên cạnh lại thêm một đôi sư tử đá trợ uy, ở trên là tấm biển nổi bật hai chữ triện “Bạch phủ” bút tự cổ phác, quả thực rất có khí thế của thế tộc quan gia.

Khóe môi Hạ Vũ Băng khẽ cong lên bực bội – không biết dòng dõi thư hương cỡ nào mà lại sinh ra nha đầu không biết lễ nghĩa, tư duy đơn sơ, hành sự nông nổi như Bạch Thủy Linh kia chứ!

Công bằng mà xét, hành động nông nổi ắt không chỉ có mình Bạch Thủy Linh, nhất là khi “ai đó” chỉ cần gặp lúc ba máu sáu cơn liền có ngay vài thứ đồ lại theo lửa giận bốc lên mà “gửi gió cho mây ngàn bay”, chẳng qua bản thân cô nàng hoàn toàn không ý thức được mà thôi!

Nói trắng ra, trong mắt người của Bạch gia, Hạ Vũ Băng mới chính là kẻ không biết lễ nghĩa nhất, hành vi thiếu gia giáo nhất…

Tất cả đều bắt đầu từ lúc gia đinh Bạch phủ ra mở cửa cho hai chủ tớ, chỉ vừa nghe xưng danh, liền không thèm hỏi han, không thèm liếc mắt lập tức “rầm” một tiếng sập ngay cửa lại trước mắt hai chủ tớ!  

Rõ ràng sáng nay chính miệng Bạch Thủy Linh sống chết cũng muốn ép Hạ Vũ Băng tới Bạch phủ, còn dọa sẽ không tha nếu nàng dám trốn, ấy thế mà…

Đừng nói Hạ Vũ Băng xưa nay chưa từng nếm mùi bị khinh khi ngay mặt, cả Nhã nhi cũng muốn nổi khùng!

Cả hai còn kịp phát tác, đã có một người “tốt bụng” mở cửa thay bọn họ, tiện đà tạo điều kiện cho Bạch phủ thay luôn cửa mới.

Một luồng kình phong mãnh liệt, mạnh đến độ chỉ nghe “bùng” một tiếng, chờ khi bụi tan hết chỉ thấy trước mắt gã hạ nhân kia mặt mày tái ngắt vẫn còn cầm nguyên một khúc then to cỡ bắp tay đã gãy lìa, đang chật vật bò dậy, miệng không ngừng ho lên sặc sụa vì hít bụi.

Không nhịn được nhìn ra, chỉ thấy bạch y một tấm, tóc đen ba nghìn dẫu trời đang lặng gió vẫn không ngừng phiêu diêu vũ động, sắc diện nhợt nhạt như quanh năm không gặp ánh dương quang đi cùng nụ cười và biểu cảm giả tạo không thèm che giấu.

Người như thế, còn có thể là ai ngoài vị Tiêu Tương các chủ đỉnh đỉnh đại danh Tuyết Thiên Thu?

“Cửa này nên mở như vậy mới phải, cô nương.”

Thanh âm rất ngọt ngào, lại thật mềm mại, thật ung dung, mềm mại đến khiến người ta thấy toàn thân gai lạnh, ung dung đến khiến người ta tưởng như hai cánh cửa giờ xộc xệch long sút cả bản lề kia chẳng dính dáng gì đến y.

Tuyết Thiên Thu cứ thế chầm chậm thả bước lại gần bọn họ, dáng vẻ nhàn nhã vô cùng, hai tay thậm chí còn thu cả vào trong tay áo.

“Đã lâu mới được thấy lại hoa nhan, cô nương có còn nhớ kẻ áo vải này chăng?”

Giọng của y vẫn trầm bổng như thế, vẫn biếng nhác như thế, vẫn giữa ôn nhu ẩn hiện chút bỡn cợt như thế, nhưng…

Lần này cái gã kép hát đó lại muốn sắm vai gì nữa đây?

Hạ Vũ Băng nghĩ vậy, sắc mặt có phần âm trầm, chỉ nhàn nhạt liếc qua Tuyết Thiên Thu rồi chẳng buồn đáp lễ liền đi thẳng vào Bạch phủ.

Tuyết Thiên Thu cũng không lấy đó làm phiền, cười cười thản nhiên nối gót cô nàng.

Từ bên trong, một đám gia nhân bị tiếng ồn vừa rồi kinh động, bắt đầu hớt hải chạy ra.

Gã gia đinh khi nãy dám bất kính với Hạ Vũ Băng thấy thế, vội vội vàng vàng ném ngay khúc then gãy, lật đật tìm đường lẩn mất.

Tiếc thay, đắc tội với hai chủ tớ kia rồi muốn thoát dễ thế sao!

 “Bốp”, “Ư…” rồi “Rầm” nối nhau vang lên, chỉ thấy thứ gì đó bay vút qua phi thẳng vào đầu gã, thân hình vốn không lấy gì làm cao lớn liền giật giật mấy cái, đổ vật xuống, không cả kịp quay lại nhìn hung khí cùng hung thủ hại mình…

Ngược lại, trong khi đó, Hạ Vũ Băng cùng Tuyết Thiên Thu đều thấy rất rõ.

Hung khí, chính là khúc gỗ gã ta vừa vứt lại.

Hung thủ, chính thị Nhã nhi!

Quả nhiên chủ nào tớ nấy, năng lực học hỏi của nha đầu này cũng tốt phi thường, chưa đầy hai tháng đã học ngay được bản lĩnh của Hạ Vũ Băng, ra tay thập phần hung mãnh không ngần ngại một chiêu hạ gục ngay kẻ dám khinh nhờn chủ nhân nhà mình!

Đến Hạ Vũ Băng cũng hơi sửng sốt, rất nhanh cúi xuống đặt tay trước mũi gã kia, may còn chưa tuyệt khí, xem ra chỉ ngất đi mà thôi.

Tình ấy cảnh ấy, khi toàn gia Bạch phủ có mặt, hết thảy mọi ánh mắt không hẹn mà gặp, dồn hết về một phía…

“Cô hại nhị tỷ còn chưa đủ, còn tới phá nhà ta, hại tiểu đệ ta mới vừa lòng sao?”

Nghe Bạch Thủy Linh phẫn uất gào lên như thế rồi nguyên một đám người đồng loạt nhào tới hất văng nàng ra để ôm lấy cái kẻ nằm sóng soài dưới đất đó, mắt Hạ Vũ Băng chút nữa đứng tròng.

Thằng nhóc ăn mặc như gia nô, hành vi vô lễ kia là tiểu đệ của Bạch Thủy Linh?

Người từ đầu tới cuối chưa từng động một ngón tay, nói cũng chưa nói một lời như nàng, lại nghiễm nhiên trở thành tâm điểm cho người ta đổ tội?

Tâm điểm ấy nhíu mày, hướng đường nhìn về hai kẻ đằng sau, đã thấy một cúi đầu rất nhu thuận, một khoanh tay cười đến ôn hòa.

Bất giác, Hạ Vũ Băng bỗng nhiên thấy câu chuyện của bá tước Monte Cristo (2) hình như cũng không xa xôi gì lắm…

Trong mắt Bạch gia lúc này, phá cửa đánh người, đều là thủ đoạn thị uy của Hạ Vũ Băng.

Không trực tiếp ra tay, cũng là sai kẻ khác làm thay, chủ mưu tội nặng!

Bạch Thiếu Quân sắc mặt băng lãnh, trầm giọng nói :

“Giang tiểu thư, Bạch gia chúng tôi cùng tiểu thư xưa nay nước sông không phạm nước giếng, xảy ra chuyện thế này là vì cớ gì?”

Tất tật lỗi lầm không đầu không đuôi bỗng đâu một mình Hạ Vũ Băng phải gánh, nhưng cô nàng quả là trấn định cực kỳ, đối diện “quần chúng” căm hờn sôi sục vẫn vững như bàn thạch mà đáp :

“Đả thương người đúng là do a hoàn của ta nhất thời xung động làm bừa, nhưng công tử thử hỏi lệnh đệ xem nguyên nhân làm sao? Huống hồ, bọn ta kiến thức nông cạn, làm sao biết được Bạch gia tứ thiếu lại có sở thích thay gia nô canh cổng?”

Nói đoạn trỏ ra phía ngoài, tiếp :

“Cánh cửa nặng thế kia, ai ở đây đủ sức làm ra nông nỗi đó chắc công tử cũng rõ?”

Tuyết Thiên Thu nghe đến đây vẫn rất an nhiên tự tại, bình thản tươi cười đáp lễ lại bao nhiêu ánh mắt đang chú mục vào mình, phảng phất như tất cả cùng y đều chẳng can hệ gì.

“Công tử nghĩ Giang Ngưng Tuyết ta lại có bản lĩnh cao siêu sai khiến được Tuyết các chủ danh chấn thiên hạ đi làm chuyện ruồi nhặng như vậy sao?”

Lời này, không nghi ngờ gì là nhằm vào Tuyết Thiên Thu, tuy rằng đối tượng bị châm biếm không lộ chút xíu vẻ gì là nghe thấy nhưng ai chẳng biết công phu võ học lẫn công phu vờ vĩnh của y đều là nhất lưu?

“Ý của tiểu thư là những chuyện đó đều không can gì đến tiểu thư?”

“Không phải là không liên quan, mà đều là chuyện ngoài ý muốn!”

Hạ Vũ Băng nghiêm túc sửa lại, nhìn thẳng vào mắt Bạch Thiếu Quân nhấn rõ từng chữ đầy kiên nghị như chém đinh chặt sắt.

Bắt gặp ánh nhìn không gợn chút mây mù đó,lòng Bạch Thiếu Quân âm thầm chấn động…

Đúng lúc này Bạch Thiếu Xuân – tứ thiếu của Bạch gia vừa bị ngất đó đã hoàn hồn tỉnh lại với một cục u sưng tím ngay đầu, chỉ sau vài lời chất vấn rốt ráo đầu đuôi câu chuyện đã hoàn toàn sáng tỏ.

Thì ra Bạch Thiếu Xuân tính tình ngịch ngợm, ở Bạch gia lại bị ép học nhiều đến nỗi sinh cuồng chân, thường xuyên cải trang làm gia đinh lẻn ra ngoài, lần này vừa về tới chưa kịp thay đồ, nghe có người gọi cửa mới tiện tay mở.

Chẳng ngờ nghe là Giang gia Ngưng Tuyết, nghĩ tới vì nữ nhân này mà nhị tỷ nhà mình chịu khổ đến mang bệnh sống chết chưa rõ, giờ đến lại có tà ý gì chưa biết, lòng sinh phẫn hận mới sập cửa lại như vậy.

Hạ Vũ Băng nhíu mày hỏi :

“Lẽ nào chưa nghe tam tỷ của ngươi nói qua chiều nay ta sẽ tới?”

Bạch Thiếu Quân nghe được, vô cùng kinh ngạc :

“Có việc đó ư? Thủy Linh?”

Cả hai không hẹn đồng loạt quay đầu nhìn Bạch Thủy Linh, chỉ thấy cô ta sắc mặt tái mét, Hạ Vũ Băng liếc qua cũng đủ biết chuyện gì.

Xem ra cô ta lén chạy sang Giang phủ gây sự, về lại không dám nói gì với người nhà rồi!

“Ắt hẳn muội muội nhà công tử cho rằng ta chẳng qua là kẻ bội tín, hứa bừa mà thôi, có phải thế không Bạch tiểu thư?”

Bạch Thủy Linh, đương nhiên không biết đáp thế nào.

Bạch Thiếu Quân chứng kiến cảnh này, đoán chắc 7,8 phần là tiểu muội nhà mình lại gây rắc rối, truy cứu đến cùng chỉ e càng thêm mất mặt, bèn tìm cách bãi bình :

“Tiểu muội có lẽ lơ đãng quên mất, thật có lỗi với tiểu thư! Nếu đã là chuyện hiểu lầm, mong tiểu thư bỏ quá cho.”

Với Bạch gia, đáng giận nhất là cái kẻ hủy xong cửa nhà người ta còn thong dong như không đứng xem kịch họ Tuyết tên Thiên Thu đó, nhưng y nào phải nhân vật dễ trêu vào?

Lúc này Tuyết Thiên Thu lại rất hợp thời mở miệng :

“Phải lắm! Chỉ là hiểu lầm mà thôi, các vị hà tất phải căng thẳng với nhau? Tuyết mỗ ở trong xó rừng đã quen lỗ mãng, muốn mở cửa giúp hai vị cô nương đây mà dùng sức quá đà mới nên nỗi, tiện đây xin tạ lỗi với công tử. Tại hạ xin đảm bảo chỉ cần các vị vào nhà uống hết một chung trà, ra sẽ thấy cửa then y như cũ!”

Bạch Thiếu Quân chưa kịp cho ý kiến, đã thấy một vị phu nhân dung nhan khá giống Bạch Lưu Sương bước thấp bước cao chạy ra.

Bà ta ôm chầm lấy Bạch Thiếu Xuân, dáng điệu thập phần lo lắng yêu thương, theo những gì Đường Yên từng nói với Hạ Vũ Băng, ắt hẳn chính là Vũ nương – trắc phu nhân, mẹ đẻ của Bạch Lưu Sương cùng Bạch Thiếu Xuân.

Thân mẫu của Bạch Thiếu Quân và Bạch Thủy Linh đã mất cách đây mười mấy năm, song vị trí chính thê vẫn của bà để trống, trắc phu nhân dù được sủng ái vẫn không thể thành phu nhân thực sự được.

Hạ Vũ Băng còn nghe nói năm xưa bà ta chẳng qua là a hoàn hồi môn của phu nhân quá cố, sau lại dùng nhan sắc dẫn dụ Bạch lão gia trong lúc say rượu, mang thai sinh Bạch Lưu Sương mới được nạp làm thiếp thất, khiến vị phu nhân kia từ đó mang theo tâm bệnh, sinh xong Bạch Thủy Linh chẳng bao lâu thì qua đời…

Phải nói, Hạ Vũ Băng cực kỳ không ưa hạng nữ nhân như thế, thậm chí còn lấy làm lạ tại sao hai người Bạch Thiếu Quân, Bạch Thủy Linh lại có thể đối tốt với Bạch Lưu Sương nữa!

Lòng đã thành kiến, lại thêm Vũ nương không hiểu sao đột nhiên rạp xuống, hai mắt thoáng cái đã đẫm những lệ, hướng về phía Hạ Vũ Băng nghẹn ngào nói :

“Tiểu thư… tiểu thư muốn trách xin trách thân già này không dậy nổi con, để nó mạo phạm đến tiểu thư…Xin tiểu thư hãy tha cho tiểu nữ nhà tôi một con đường sống…”

Qua giây khắc ngạc nhiên không thốt nên lời, Hạ Vũ Băng liền trừng mắt một cái ra hiệu cho Nhã nhi không được nói lung tung, chỉ hiếu kỳ nhìn kỹ nữ nhân đang khóc đến lê hoa đái vũ trước mặt.

Vũ nương tuy đã vào tuổi trung niên, song nhan sắc vẫn rất mặn mà, thiếu một phần trẻ trung, thêm một phần thành thục, nét mỹ lệ đi cùng vẻ mềm yếu như đóa hoa trong mưa trong gió, khiến người ta thương tiếc, khiến người ta sinh lòng muốn chở che.

Quả nhiên, là mẹ của đại mỹ nhân Bạch Lưu Sương.

Quả nhiên, đủ khả năng khiến người nổi danh giữ lễ như Bạch lão gia năm xưa cũng không kìm được mình.

Thở dài một hơi bất đắc dĩ, Hạ Vũ Băng quyết định kiên nhẫn xem cho đến hết cái trò hề này cuối cùng sẽ đi đến đâu.

Sau một hồi mặc cho Bạch Thiếu Quân, Bạch Thủy Linh, Bạch Thiếu Xuân nói gì thì nói, làm gì thì làm, Vũ nương vẫn cứ rạp mình dưới đất mặc cho bụi lấm hết y phục, nức nở cầu xin.

“Tiểu thư cùng Bạch gia ta không cừu không hận, Tần vương con gái ta cũng đã rút lui nhường chỗ cho tiểu thư… Xin tiểu thư thương xót…”

Hạ Vũ Băng, vẫn chỉ an tĩnh đứng đó, an tĩnh nhìn bà ta, ánh mắt sắc bén đến lạnh lẽo, khóe miệng lại hé thành một nụ cười rất hiếm hoi.

Nữ nhân, thật sự là một sinh vật thú vị như “người đó” nói sao chứ?

Trong mắt nàng, bọn họ chỉ toàn là phiền phức, lại còn buồn chán đến phát nôn.

Hồi lâu sau, Hạ Vũ Băng mới chậm rãi cất lời :

“Đã không cừu không hận, vì cớ gì tam tiểu thư mới sáng sớm đã tìm ta đòi mạng? Ta y hẹn tới đây giải quyết hiểu lầm, lại thành bị đối xử như ôn dịch, chuyện này nên trách ai đây?”

“Còn bệnh tình của nhị tiểu thư ta quả thực hoàn toàn chẳng rõ, chuyện vu nữ cũng chỉ là lời đồn vô căn cứ. Các vị nếu cho rằng nhân phẩm ta có vấn đề hay là loại yêu nữ cần trừ diệt xin cứ tùy ý tới gặp thánh thượng cáo tố, ta dám chắc bệ hạ sẽ có cách giải quyết vừa ý mọi người. ”

“Đến chuyện Tần vương, nếu ta không lầm trước nay người được ban ghế chính phi chỉ có ta là một, còn như vương gia đã thích thì thị thiếp thêm bao nhiêu người mà chẳng được, lệnh thiên kim hà tất phải rút lui nhường chỗ cho ta? Thật lòng, ta cũng rất thích ý nếu có thể cùng đệ nhất tài nữ kết làm tỷ muội, tháng ngày ở Tần vương phủ ắt cũng không đến nỗi chán ngán! ”

Khi Hạ Vũ Băng nói xong mấy lời này, tinh thần đột nhiên cảm thấy đặc biệt thư thái, cũng đặc biệt hưng phấn, thì ra thỉnh thoảng mắng người nhiều thêm một vài câu cũng có lợi cho sức khỏe ghê!

Hừ, bọn họ có giỏi cứ tới chỗ Sở Liệt Vân nói nàng là vu nữ xem, nhất định bị tội khi quân ngay, dám nói thánh thượng có mắt như mù, chọn nhầm thê tử cho hoàng đệ yêu quý ấy à?

Lại còn đòi “rút lui nhường chỗ” cho nàng kia đấy, bà ta ngỡ ghế vương phi là thứ trong túi con gái mình chắc?

Có trong túi, cũng là trong túi Hạ Vũ Băng nàng mới phải!

Nhìn gương mặt ngây ra của mấy người Bạch gia, Hạ Vũ Băng thực sự là thỏa mãn!

Mải tận hưởng cảm giác lâng lâng sung sướng, nàng hoàn toàn không để ý đến những ánh mắt đang chăm chú hướng về mình.

Nhã nhi, tất nhiên sùng bái nhìn Hạ Vũ Băng, càng ngày càng cảm thấy tiểu thư nhà mình gần đây bản lĩnh phi thường, chuyển biến thật thần kỳ!

Tuyết Thiên Thu vốn yên lặng nhường sàn diễn cho Hạ Vũ Băng, giờ cũng dõi theo nàng với một vẻ gì rất lạ, quang mang nơi đáy mắt rực lên ngời sáng dưới làn mi dài thẳng, đen thẫm…  

Với những người Bạch gia, đáng chú ý nhất có lẽ là một đôi nhãn thần vừa như ngây ngẩn, vừa như nhen nhóm một thứ lửa nồng nàn…

Đó, là đôi mắt thuộc về Bạch Thiếu Quân.

Không hay biết gì những chuyện ấy, Hạ Vũ Băng lúc này mới công thành lần cuối để còn sớm ca khúc khải hoàn hồi phủ :

“Lời muốn nói ta nói hết rồi, còn bây giờ đằng nào cũng đã tới đây, ta muốn vào thăm nhị tiểu thư một lát, phu nhân không đến nỗi sợ ta thừa cơ hạ độc thủ đó chứ?”

Đến nước này, tất nhiên yêu cầu của Hạ Vũ Băng được đáp ứng tương đối dễ dàng.

Hạ Vũ Băng cùng mấy người nhà họ Bạch tập trung cả ở tiểu viện của Bạch Lưu Sương, riêng Tuyết Thiên Thu không thể tùy tiện lui tới khuê phòng thục nữ, chỉ đành ở lại đại sảnh cùng Nhã nhi.

Dù đã chuẩn bị tinh thần, khi nhìn thấy Bạch Lưu Sương, Hạ Vũ Băng vẫn kinh ngạc không ngớt.

Mới chỉ mấy ngày, mỹ nhân như hoa như ngọc đã tiều tụy đến đáng sợ, thành tấm thân bồ liễu danh phù kỳ thực, sắc mặt nhợt nhạt, hơi thở mong manh.

Chẳng trách Bạch Thủy Linh lại nói tỷ tỷ sắp chết, không phải không có lý!

Nghe nói Bạch Lưu Sương từ nhỏ đã có bệnh, song mấy tháng nay nhờ thuốc của Sở Liệt Phong mà đã khá lên nhiều, chẳng ngờ sau hôm ở Hạnh Hoa lâu chạm trán với Hạ Vũ Băng về bỗng hôn mê bất tỉnh, mời không biết bao nhiêu danh y cũng không ai tìm ra căn nguyên bệnh trạng.

Bạch gia thậm chí đã nghĩ đến việc đi tìm quốc sư Uyên Ly, tiếc rằng ông ta vân du nơi nảo nơi nào suốt mấy năm nay biệt tăm biệt tích…

Giờ Hạ Vũ Băng tới thăm bệnh, kể cũng cầm bằng vô dụng!

Nàng chẳng phải vu nữ, càng không phải y thuật cao minh gì, chữa thế nào đây?

Phát hiện quan trọng nhất lần này,lại là một tờ giấy vẻn vẹn tám chữ “Động tình thương tâm, bổng đả uyên ương”, mặt sau vẽ hình một con gà trống nghêng ngang đứng giữa một bầy gà mái.

Tám chữ rất bình thường, hình vẽ cũng rất bình thường, chỉ bất thường là nó lại nằm trong tay của Bạch Lưu Sương, mà theo lời của Vũ nương thì lúc trước hoàn toàn không có!

Như vậy, khả năng duy nhất, chính là có kẻ đã lẻn vào đặt tờ giấy lên tay Bạch Lưu Sương ngay trong lúc Hạ Vũ Băng cùng Bạch Thiếu Quân nói chuyện ở ngoài, Vũ nương nghe tin Bạch Thiếu Xuân ngất xỉu mà chạy ra, trong tiểu viện không ai trông giữ.

Kẻ đó là ai? Rốt cuộc có mục đích gì?

Toàn gia Bạch phủ trên dưới không ai biết, Hạ Vũ Băng cũng không biết.

Chỉ biết, Hạ Vũ Băng vừa nhìn, sững ra một lát, đôi mày thanh tú bất giác nhíu lại rồi từ nơi đáy mắt bỗng lóe ra một tia sáng, sắc diện càng lúc càng âm u, thậm chí có mấy phần giận dữ.

Siết chặt tờ giấy trong tay, Hạ Vũ Băng nghiến răng lẩm nhẩm :

“Hừ! ‘Bổng đả uyên ương’ kia đấy! Được lắm!”

Loáng thoáng nghe được mấy lời thì thào này của Hạ Vũ Băng, Bạch Thiếu Quân ngạc nhiên quay sang định hỏi, đã nghe nàng lên tiếng :

“Tuy ta không biết gì về y thuật, nhưng chí ít bây giờ cũng có thể nắm chắc bảy phần là tiểu thư đây hôn mê không phải vì bệnh, mà là có kẻ muốn hãm hại rồi cố tình đổ vạ cho ta. Hiện đã có chút manh mối, ta nhất định sẽ tra ra thủ phạm, trong thời gian đó ta tin Lưu Sương cô nương sẽ không gặp vấn đề gì đâu, các vị cứ an tâm chăm sóc!”

Đương nhiên, manh mối thế nào, tại sao lại dám cam đoan là Bạch Lưu Sương sẽ được an toàn thì Hạ Vũ Băng tuyệt không lộ ra lấy một chữ.

Để trấn an hai kẻ dễ kích động là Bạch Thủy Linh và Bạch Thiếu Xuân, nàng bèn làm một tờ giấy cam đoan với Bạch gia, nhất định bảo đảm mạng sống cho Bạch Lưu Sương.

“Bằng không, lấy mạng ta thay thế!”

Tự hài lòng với câu kết rất có khí thế này, Hạ Vũ Băng ngẩng lên, đã thấy Bạch Thiếu Quân nhìn mình rất lạ :

“Sao? Công tử chưa vừa ý điểm nào?”

“Không phải, chỉ là … chữ viết của tiểu thư hỉnh như hơi khác.”

Bài thơ Bạch Thiếu Quân từng thấy vốn do Giang Ngưng Tuyết viết, còn đây là lần đầu bắt gặp nét chữ của Hạ Vũ Băng, đương nhiên phải khác!

Hạ Vũ Băng nhún vai, thờ ơ :

“Thơ không phải của ta, làm sao giống được?”

Không hề để ý nét mừng rỡ âm thầm lướt qua gương mặt Bạch Thiếu Quân, vẻ hoài nghi của ba người còn lại, Hạ Vũ Băng chỉ lấy tờ giấy trong tay Bạch Lưu Sương đó rồi lập tức từ tạ ra về.

Khi đi qua cửa, mới thấy Tuyết Thiên Thu thực sự không nói giỡn, hiện trường lúc trước nay sạch quang, hai cánh cửa cũng lắp vào nghiêm chỉnh đâu ra đấy, sơn son không hề tróc, hoàn mỹ cực kỳ.

Hạ Vũ Băng tin chắc đám người Bạch gia chẳng còn gì soi mói được, bèn yên tâm đi tìm Nhã nhi cùng lên đường hồi phủ.

…..

“Sao kia? Lấy mạng tiểu thư thay thế?”

Nhã nhi há hốc miệng, không nhịn được kêu lên thất thanh.

Hạ Vũ Băng cau mày nhìn lại, lắc đầu :

“Ngươi hét to như vậy làm gì chứ, chỉ là nói thế thôi chứ Bạch Lưu Sương chết thế nào được!”

“Cô nương dám chắc như vậy?”

Lời này là của Tuyết Thiên Thu, kẻ một mực đòi hộ tống hai người về phủ, mà không biết vì lý do gì Hạ Vũ Băng cũng đồng ý không chút do dự, khiến ngay Tuyết Thiên Thu ban đầu cũng có phần sửng sốt, chỉ là theo thói quen không hề lộ ra ngoài.

Hạ Vũ Băng thoáng cười nhạt, đáp :

“Có gì mà không chắc! Đối phó với yêu ma quỷ quái ta không rành, chữa bệnh ta cũng không biết, nhưng nếu chỉ là có kẻ muốn bày trò thì chẳng có lý gì ta lại thua!”

Lại dám khiêu khích nàng bằng cái trò vu vạ này, đúng là muốn chết!

Nếu nàng đoán không lầm, cái tin đồn nàng là vu nữ cũng là do kẻ đó cố tình tung ra.

Người rảnh rỗi làm những chuyện nhảm nhí như vậy chỉ vì muốn kéo nàng chơi với hắn một keo, thật Hạ Vũ Băng cũng muốn gặp một lần!

Nhã nhi lật tới lật lui tờ giấy kia, vẫn không rõ cả tranh lẫn chữ có ý gì, bèn thắc mắc :

“Tiểu thư? Cái thứ này khiêu khích tiểu thư ở chỗ nào?”

Hạ Vũ Băng thở dài, biết không thể trách nha đầu này được, nói cho cùng tuy được Giang Ngưng Tuyết dạy cho biết chữ nhưng học vấn hãy còn hạn chế, huống chi đến nàng ban đầu cũng không phải vừa nhìn đã hiểu ý đồ của cái câu “Động tình thương tâm, bổng đả uyên ương” kia.

 Thật ra, chỉ cần biết nó là một câu đố thì dễ đoán vô cùng.

 “’Tình’ đã mất ‘tâm’, là chữ ‘thanh’. “Bổng đả uyên ương” khiến ‘tình’ không trọn, cũng là chữ ‘thanh’” (3)

 “Nhưng ‘thanh’ thì có làm sao?”

 Nản đến không muốn gợi ý thêm, Hạ Vũ Băng nói thẳng ra :

“Là có kẻ hẹn ta giờ Dậu (4) ở thanh lâu, chứ còn làm sao nữa!”

Hẹn thì cứ hẹn, lại còn phải tranh thủ mát mẻ Hạ Vũ Băng chia uyên rẽ thúy, làm Bạch Lưu Sương thương tâm khổ sở, lại còn cái hình vẽ một bầy gà đó, không chỉ để nói giờ Dậu mà rõ ràng có ý muốn cười nhạo nàng là một con gà mái đang đi giành trống!

 Nhìn sắc diện lại bắt đầu tăm tối của Hạ Vũ Băng, Nhã nhi tuy vẫn ù ù cạc cạc, nhưng gan có to hơn nữa cũng chẳng dám ho he gì.

Chờ tới khi về đến Giang phủ, Hạ Vũ Băng liền bảo Nhã nhi vào trong trước, một mình nói chuyện cùng Tuyết Thiên Thu.

“Lát nữa, ta muốn nhờ ngươi dẫn ta tới một chỗ.”

Chừng như đoán được ý của Hạ Vũ Băng từ lâu, nụ cười trên miệng Tuyết Thiên Thu càng thêm lóa mắt, càng thêm tà mị, và tất nhiên là giả tạo đến không chịu nổi :

“Thanh lâu?”

“Tất nhiên!”

“Cô nương không sợ đoán sai?”

Hạ Vũ Băng quét mắt về phía bản mặt theo ý cô nàng là hết sức hãm tài của Tuyết Thiên Thu, đáp lạnh :

“Đừng nói với ta ngươi không hiểu cái cảnh gà trống đi chung với một bầy gà mái ấy nói gì đấy!”

Kẻ đó chẳng qua muốn đùa với Hạ Vũ Băng, thủ pháp cũng không dùng loại quá cao siêu, gợi ý đều rõ ràng đến trắng trợn.

 Nàng dám chắc, Tuyết Thiên Thu chỉ cần liếc sơ cũng hiểu thấu rồi, thậm chí có lẽ y còn biết cả ai đứng sau mọi chuyện nữa…

“Loại nào?”

“Nổi tiếng nhất, đắt nhất, sang nhất, có hoa khôi đệ nhất kinh thành.”

Tờ giấy kia liếc qua thấy không có gì đặc biệt, song kỳ thực giấy là loại thượng phẩm ướp hương chỉ có quý tộc quan lại mới dùng, mực cũng là mực đặc biệt, viết ra có ánh vàng kim lấp lánh, chữ viết lẫn nét vẽ đều tỉ mỉ cầu kỳ, người chọn giấy mực đã như vậy nếu đi thanh lâu nhất định cũng phải chọn loại đệ nhất.

“Chà chà, chẳng ngờ tại hạ lại có cơ hội cùng Tần vương phi tương lai tung hoành thanh lâu một phen, thật không biết Tần vương sẽ nghĩ sao đây nhỉ…”

“Hắn nghĩ sao mặc xác hắn, ngươi quan tâm làm gì?”

“Ngài ấy sẽ đau lòng ghê đấy…”

“Ngươi muốn thấy cảnh đó lắm mà.”

Hạ Vũ Băng dùng luôn câu khẳng định chứ không thèm nghi vấn tu từ gì hết, chắc như đinh đóng cột.

“Ai,cô nương sao lại nói thế, Tuyết mỗ với Tần vương… mà thôi, bỏ đi, bất luận thế nào làm sao tại hạ lại muốn ngài ấy đau lòng cho được…”

Tuyết Thiên Thu thở dài thật dài, thần sắc đã chuyển sang vừa có chút buồn rầu vừa khổ sở, lại như bất đắc dĩ mà u uất, hàng mi dài rủ xuống che khuất linh quang, biến đôi mắt nhiếp hồn của y thành hai mặt hồ mênh mông khuất sau màn khói sương mỏng mảnh.

Hạ Vũ Băng thầm nghĩ, y nhất định hàng ngày phải tập luyện rất siêng năng, thậm chí là năm này qua năm khác ôm gương tự diễn tự xem mới đạt đến trình độ thế này là chắc.

Vẻ mặt phức tạp như vậy đâu phải khơi khơi nói làm là làm ra liền cho được, cả cái kiểu giả tạo đến độ vừa nhìn đã biết là vờ vĩnh, không phải ai cũng làm nổi đâu!

“Chuyện năm xưa qua đã lâu rồi, Tần vương đã sớm quên, chỉ riêng mình tại hạ còn ghi nhớ… Nếu tại hạ kể lại, cô nương sẽ không cười kẻ ngốc này chứ?”

“Trí nhớ tốt có gì đáng cười?”

“Nhưng tại hạ vẫn băn khoăn không biết có nên kể hay không…”

Hạ Vũ Băng nhớ lại từng nghe mấy lời tương tự từ Sở Liệt Phong, phiền chán đến cực điểm, lạnh lùng cắt ngang : 

“Vậy thì khỏi kể đi. Ta vào phủ trước đã, hẹn ngươi lát nữa vậy.”

Vừa dứt lời đã xoay người lập tức, nhằm thẳng hướng cửa mà bước, nào biết chưa kịp đến bước thứ hai đã thấy một bóng áo trắng tiêu sái lướt tới trước mặt.   

Một đôi mắt dài và sâu thăm thẳm, vời vợi như không đáy đang đăm đăm nhìn nàng.

Rất may, đôi mắt đó màu đen chứ chẳng xanh cái màu xanh ma quỷ như kẻ nào kia, nên tim Hạ Vũ Băng vẫn đập rất khỏe mạnh, không lỡ một nhịp nào.

Rất rất lâu sau,Tuyết Thiên Thu mới chầm chậm, khẽ khàng lên tiếng :

“Trò chuyện với nàng dù chỉ chút ít thôi ta cũng thấy rất vui. Nàng có ngại ở lại cùng ta thêm lát nữa không?”

Thanh âm mềm mại trầm bổng, ngọt như mật, cố ý pha chút khàn khàn kề sát bên tai không có vẻ gì mê hoặc mà rất chân thành, hơi thở nhột nhạt dịu dàng trên má cùng mùi hương nhàn nhạt của cây lá sau mưa tỏa ra từ làn tóc bồng bềnh như một bản hòa tấu dễ làm người ta xiêu lòng mà đắm chìm trong muôn vàn giai điệu dịu êm…

Tiếc rằng Hạ Vũ Băng vốn mù nhạc có danh, khiếu thưởng thức càng không được tốt, hòa tấu du dương đến đâu cũng thành vô nghĩa.

Bị ký ức về đôi mắt xanh kia xâm chiếm, Hạ Vũ Băng kỳ thực không quá để ý mỹ nam tử ngay bên mình đang nói những gì.

Vì vậy, toàn bộ không khí “lãng mạn” mà Tuyết Thiên Thu cất công tạo ra đã bị cô nàng chỉ với một câu lơ đãng đã phá hỏng không thương tiếc :

“Tuyết Thiên Thu…”

“Ngươi lùi xa ra chút được không? Tóc chọc vào má khó chịu lắm.”

Tuyết Thiên Thu, nhất thời đờ ra.

Nếu Sở Liệt Phong có mặt ở đó, hắn nhất định sẽ có một trận cười đã nhất từ trước đến giờ.

Nếu Sở Liệt Phong có mặt ở đó, hắn có lẽ sẽ ngất đi vì sung sướng cũng nên.

May mắn cho Tuyết Thiên Thu, bây giờ, ở đây, hoàn toàn không thấy bóng dáng Sở Liệt Phong. 

Đám ám vệ của Tần vương phủ, theo tính toán của y cũng không thể nghe thấy câu vừa rồi.

Hạ Vũ Băng, còn mải bực bội với cái đám nam nhân tóc lại cứ để dài thật dài còn không chịu cột lại cho đàng hoàng- bay tới bay lui phiền mắt hết sức, cũng không có hân hạnh thấy được vẻ mặt vừa rồi của Tuyết Thiên Thu.

Thể diện của y, vẫn còn được bảo toàn!

_____________________________

Chú thích :

(1)        Đến Thượng đế cũng phải cười (The Gods Must Be Crazy): bộ phim hài của Nam Phi và Botswana do Jamie Uys viết kịch bản kiêm đạo diễn, tác phẩm được công chiếu tại Nam Phi năm 1980. Bộ phim kể lại câu chuyện của Xi, một thổ dân người Sho sống trên sa mạc Kalahari vốn chưa từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài, đi tới nơi tới nơi tận cùng Trái Đất để vứt bỏ một chai Coca-Cola vốn bị người da trắng bỏ lại và bộ tộc của anh không làm cách nào để phá hủy nó.

(2)        Bá tước Monte Cristo : nhân vật trong cuốn tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Pháp Alexandre Dumas (cha), vốn là người lương thiện lại bị chính bạn bè vu khống hãm hại đến nỗi phải chịu cảnh tù đày, sau đã vượt ngục, trở nên giàu có và bắt đầu hành trình trả thù những kẻ đã hại mình.

(3)        Chữ “tình” () bỏ bộ “tâm” (心) đứng thành chữ “thanh” (青)

“Bổng đả uyên ương” hiểu đơn giản nghĩa là chia rẽ đôi tình nhân

(4)        Giờ Dậu : 17h-19h

Ta vốn nghĩ Tết này có bận gì thì cũng có thời gian rảnh rỗi một chút, không ngờ vận số có vẻ không được tốt, ốm liền một trận suýt nữa ăn Tết trong viện, ngày hai lượt đi tiêm không còn sức đâu mà online (kể cả có sức thì các cụ nhà ta cũng không cho ngồi máy tính).

Được giải phóng là ta post bài ngay lập tức, lần này làm luôn hai phần cho bà con đọc được dài dài chút. Chúc mọi người năm mới vui vẻ hạnh phúc, sức khỏe tràn trề chứ đừng ngoài thì trai tráng trong thì bủng beo như ta.

P/S : Cái oneshot định làm quà Tết mai sẽ lên sóng ha.

About Túy Nguyệt Lâu

Thùy chấp ngã chi thủ, liễm ngã nhất thế điên cuồng; thùy yểm ngã chi mâu, già ngã bán thế lưu ly; thùy, phủ ngã chi diện, úy ngã bán thế ai thương; thùy, huề ngã chi tâm, dung ngã bán thế băng sương.
Bài này đã được đăng trong Vương phi kiêu ngạo. Đánh dấu đường dẫn tĩnh.

113 Responses to Vương phi kiêu ngạo 〖Chương mười một〗(phần 3)

  1. Nhi nói:

    quá hay quá hay, thank chị nhiều nhiều :x :x

  2. YU nói:

    Ai ya! mình xin tem!

  3. Paris nói:

    Ahhhhhhhh thank ss xD
    Mai có oneshot xD

  4. Courtney nói:

    nàng ơj gjữ sức khỏe nha nàng. Phảj bjết thương hương tjếc ngọc.

    Buồn cườj bạn Thu =))

  5. Vân Du nói:

    thiệt là bái phục Băng tỷ tỷ =]
    thanks ss nhiều!

  6. Cuối cùng cũng thấy mặt mũi phần 3, bạn BN để thiên hạ chờ lâu quá rồi nha ;))

  7. linh111 nói:

    hay quá,thanks nàng nhiu nhìu

  8. tsusumi nói:

    Chết cười.hỏng hết k khí lãng mạn.xem ra chỉ có anh Phong mới cưa đc chị thôi
    cảm ơn ss
    ss khỏi hẳn chưa?ss cài giờ ý,đỡ phải onl,ốm thêm ra

  9. bibido nói:

    ối giời hp quá đi mất cuối cùng chờ được ngày này

  10. zjzjmum nói:

    woa chưa đọc nhưng muk pải công nhận là dài thật đếy az

  11. jenn nói:

    ui lâu lắm mới thấy s :x s ăn Tết vui hem :D
    à s về rồi thì đền bù mọi ng` nhìu nhìu tr vào nhé ;)

  12. that_la_nhat nói:

    thanks ss!^^

  13. Oreo nói:

    Nghi ngờ bạn Bạch Thiếu Quân ghê, bạn BN nói là còn một bạn giai xuyên không nữa mà, hen, hen? :”D

  14. huongmai nói:

    oa oa chương mới đây rồi, iu nàng quá, nàng bận lắm à, mãi k thấy lên thanks nàng.

  15. ^Sò kut3^ nói:

    thank ss nhìu ạ :D
    truyện hay quá, hehe, bạn Băng chỉ nhớ tới đôi mắt Phong ca thui hahahahaha =))

  16. huongmai nói:

    hay qua, BN dịch cực kỳ hấp dẫn, k thể rời mắt, đọc vèo một cái hết, tiếc ngẩn ngơ, đọc lại đọc lại, nàng giữ sức khỏe nha, ôm đau khổ quá, nghỉ ngơi lại sức tiếp tục chiến đấu.

  17. Moon nói:

    hi’ hi’ thank nang nha nha nha

  18. trangso nói:

    cho doi moi mon…cuoi cung cung co truyen doc
    hay da man…cam on ss nhiu nhiu lam

  19. tieunhi nói:

    Wao! part này thật dài nha, nhưng sao mình vẫn đói TT^TT
    Thiệt cám ơn Bạch Nương tỷ :X
    Đói khát bao ngày cuối cùng cũng được thỏa nguyện :)

  20. trangso nói:

    ss oi …ss nho giu suc khoe nhe….
    cu tu tu cung dc,,,,, e doi di co rui…doi them cung hok sao
    hjhj

  21. Kanee nói:

    tội nghiệp Thu ca*cười nham nhở*

  22. evan nói:

    chờ đợi mòn mỏi rốt cuốc cũng đọc dc chap mới. ss nhớ giữ sức khỏe và post chap đều nhá

  23. doyouloveyou nói:

    Thanks ss.
    Đã có chap mới *tung hoa*
    Ta lại tiếp tục chờ đợi

  24. Anh Hoa nói:

    Hay hay, thanks so much :x

  25. mamchuy nói:

    hay quá, hay tuyệt vời, khổ thân em tết nhất bị ốm. Cố gắng ổn định lại sức khỏe nhé. Cảm ơn em nhiều.

  26. huelo nói:

    hihi, tks ss nhìu nhìu, e thik nhất truyện VPKN he he, tính giải trí cực cao (vì nhìu bất ngờ quá mờ ) ^^ :-*

  27. evan nói:

    Mình đoán người còn lại xuyên không là “người đó” của bạn Băng đó. Đúng k BN? Có khi nào là hoàng thượng k nhỉ? Cũng chính là hoàng thượng bày trò đó để hẹn Vũ Băng ra? Chờ hồi âm của BN

  28. cactus312 nói:

    thanks nàng^^

  29. kyubi yuki nói:

    Đây là một trong những truyện mình luôn mong chờ hàng đầu, đa tạ tỷ tỷ rất nhiều ^^ Mong mãi hihi

  30. angela nói:

    thật là tội nghiệp anh Thu.
    Anh Thu với anh Phong chắc cung số kiếp bị Vũ Băng làm mất mặt òi. Thôi thì ráng chịu đi, thích người đẹp thì mặt phải dày một chút mới được

    • Ốc Chột nói:

      Ko chỉ có người đẹp không đâu, còn vô cùng thông minh, bản lĩnh + 1 tâm hồn chỉ có n~ con số và thi nghiệm, thế mới khó cưa à. May là anh Phong có cặp mắt xanh trong như bầu trời chứ ko thì bít đến bao giờ Vũ Băng mới đổ.

  31. Shin nói:

    Úi bạn ơi, hăm hở nghĩ mấy ngày Tết không lên, bây giờ lên đọc cho đã thì cũng bị cắt giữa chừng…Trời ơi trời, khâm phục độ giả tạo của anh Tuyết quá cơ, mà cũng khâm phúc độ thờ ơ trước nghệ thuật của chị Băng quá! Hu hu, bao giờ được đọc tiếp đây???!!!

  32. wagashi_chan nói:

    cả tết ngồi ngóng với trách ss sao không post bài, thì ra là ss bệnh. Dập đầu tạ tội.
    chúc ss năm mới nhiều sức khỏe nha. thanx truyện ss dịch nhiều:))

  33. zjzjmum nói:

    cái oneshot hum nay là gì thế az

  34. van nói:

    chuc ban vui va khoe manh, truyen hay lam, cam on ban

  35. asita nói:

    CHương này hay quá:”> càng ngày càng iu Băng Băng :))cảm ơn bạn nhìu nha… Nhớ giữ gìn sức khỏe nha :-*

  36. songjin nói:

    tks nàng, nàng cố tĩnh dưỡng để viết tiếp truyện nha…

  37. Mộng Xuân nói:

    bạn Băng thật là cao siêu ;;)

  38. baby_lonton nói:

    Em chỉ muốn vào chúc ss Valentine vui vẻ thôi. Thanks ss nhiều vì đã dịch truyện

  39. Asa nói:

    uh thì mấy người trong đó không ai thấy, nhưng mà bộ ảnh không tính tới một đống fan(girl?) bu đông bu đỏ ố á ngoài này sao? :D
    Em chúc Chị BN xin nian kuai le :X

  40. pearkill nói:

    thanks……………….!

  41. nightly nói:

    =))
    Bun` thay cho thu ca
    Kua ko dung ngui` roi`
    tks ss da transs

  42. gianatran nói:

    Tỷ ơi, chưa có chương tiếp theo sao? ngày nào cũng vào xem mà hụt hẫng ra về… hic. mong chương tiếp theo của tỷ… tks tỷ nhiều…

  43. huongmai nói:

    BN oi, nang dau roi, dung om dau gi nhe, hay du am cua vu dung xe manh qua dau het ca minh may k len mang duoc, cho nang post tiep

  44. ta sap quen luon noi dung truyen roi!

  45. tranhang68 nói:

    hu2, ngóng chờ bao lâu cuối cùng ss cũng cho chị em đọc chap mới rùi. thanks ss nhìu nhìu. em tiếp tục ngồi ngóng đây, mong chờ từng ngày.
    thanks ss.

  46. huongmai nói:

    hic. vậy lại ngóng cổ chờ tiếp, VPKN có bao nhiêu chương vậy nàng

    • Uhm, hiện tại đã tới chương thứ 33 thì phải, ta cũng không có rõ lắm a :( Thật ra kể từ chương 7 ta đã bắt đầu sắp xếp lại, dồn mấy chương vào một cho liền mạch nên cũng chưa biết nếu post trên TNL sẽ là chính xác bao nhiêu chương nữa.

  47. huongmai nói:

    hihi, thanks nàng, vậy nàng spoil tý đến chương mấy thì băng tỷ về với Phong ca ca vậy

  48. mèo lười nói:

    bạn ơi bộ VPKN hay quá mà m đợi mãi không thấy bạn cho ra dời chap tiếp theo. Hix hix
    Bạn ơi bộ VPKN nì có bao nhiêu chap vậy

    • huongmai nói:

      ta post lại lời Bn nha:Uhm, hiện tại đã tới chương thứ 33 thì phải, ta cũng không có rõ lắm a :( Thật ra kể từ chương 7 ta đã bắt đầu sắp xếp lại, dồn mấy chương vào một cho liền mạch nên cũng chưa biết nếu post trên TNL sẽ là chính xác bao nhiêu chương nữa
      Ta cũng thích truyện nè. ngày nào cũng ngóng BN luôn

  49. ah ah minh la member moi cua bo nay ne
    doc ben truong ton.net thay hay wa nen mo wa sang tan day nhung cung ko thay chap moi
    thank nang nhiu nha
    ma nang oi ta nhin ngay post thi thay hinh nhu bo nay da lau ko dc post tiep thi fai . nang tinh drop bo nay ha
    please dont do that …please

  50. ta cu nghi la nang drop bo nay roi nhung ngay nao cung dao vo tim kiem hi vong!

  51. hinh nhu loi tien doan da tro thanh su that. nang that su drop bo nay rui
    nang hua la se post bo nay trong vong 1 den 2 ngay ma h.nay la ngay thu ba nhug ta van chua thay
    bun wa di

    • Lời tiên đoán của ai vậy? Mình nói ko drop là ko drop, còn có sau mấy ngày thì cũng tùy tình hình công việc của mình, bạn thông cảm đi. Nếu mình là sinh viên thì có ngày nọ ngày kia, còn đi làm thì từ 7h sáng đến 7h tôi quay như chong chóng. Ăn uống tắm rửa xong cũng 9h-10h, ấy là chưa kể tụ tập bạn bè này nọ. Dịch được 6 trang truyện mất ít nhất 4 tiếng, rồi mất nửa tiếng chỉnh sửa biên tập. Mình ko muốn kêu ca hay phàn nàn gì, nhưng mong mọi người thông cảm cho, mình cũng cố gắng lắm rồi. Post abif lên, mọi ng đọc rồi vào comm, người vui nhất là mình, ko post bài chẳng ai hỏi han chỉ tự đổ sông đổ bể bao công sức trước nay mà thôi, mình đâu được lợi gì mà phải làm thế?

      • sunflower (okipanda) nói:

        nàng ko drop là rất mừng rồi, nàng đừng bức xúc chẳng qua là hoahongden chờ lâu quá nóng ruột thôi, truyện đang rất hay, cám ơn nàng đã bỏ thời gian và công sức dịch truyện cho mọi người cùng đọc ^_^

      • Ta cũng biết mọi người sốt ruột nên mới giục, chữ nếu truyện dở hổng ai ngó thì ta có thèm đến chết cũng ko ai giục đâ. Cơ mà giục truyện cũng có dăm bảy cách, anh em nhẹ nhàng với nhau có phải đôi bên đều hài lòng không?

  52. Gianatran nói:

    Ngày nào cũng vào xem chị có post lên không, em thích chuyện chị edit đọc rất vui… mong chị nhanh post chương mới

  53. huongmai nói:

    Cuối tuần nhà nàng có bị cắt điện không, thấy lịch làm việc của nàng kín mít thấy tội ghê, không có cả thời gian thở nữa, không biết có thời gian đi chơi hay yêu đương gì không nữa, ta cũng đi làm rồi nhưng cũng thông cảm cho nàng, mong nàng giữ sức khỏe và cố gắng vì người đọc, truyện nàng làm rất hay, mọi người đều rất thích nên mới sốt ruột chờ chap mới, nếu mà mọi ngươi có nói hơi quá nàng cũng đừng giận nha, thanks nàng.

  54. thuhuong nói:

    truyện hay quá, cám ơn nàng nhé

  55. tiêu tuyêt nói:

    Nghe tên truyện đã lâu hôm nay ta mới có dịp đọc, đọc hết từ đầu tới đây luôn. Truyện rất hay, lắm chỗ cười đến đau ruột mà cũng may truyện nàng không có cảnh hot ( vì ta vừa bị hạ độc ở mấy bộ xuyên không khác còn chưa hồi phục nếu dính nữa thì …hehe…). Nhanh ra chương mới nha.
    Thanks nàng

  56. phuongat nói:

    mình thích truyện nì a! khuyến khích, ủng hộ, chờ đợi bạn tiếp tục làm nó nha! ^^

  57. gấu nói:

    ô sao k post tiếp hả nàng??? *giãy giãy* ăn vạ ở nhà nàng đây :'((

  58. Lệ Sương nói:

    Hihi đọc ké truyện ở nhà bạn lâu lắm r ;)) h mới dám comment :d Truyện VPKN rất, rất hay đó nha bạn ;)…cảm ơn bạn đã dịch nó nhé :x…cố gắng lên nha, tớ mong truyện của bạn :)

  59. ôi ss ơi bao giờ có tiếp chap mới ạ :D

  60. thích truyện này wa đi….cám ơn bạn…xxxx

  61. catlovemouse nói:

    hihi lâu lâu đọc lại bộ này vẫn thích như lần đầu. lần đầu đọc vào lúc nửa đêm buồn cười gần chết ,à không dam cười

  62. Liên Kim nói:

    Truyện này hay quá nàng ạ, nàng cứ từ từ edit đi mà.
    Mọi người cũng đừng có giục nàng quá, nàng đã nói ko drop rồi mà.
    Edit truyện có phải đơn giản đâu, nhất là nàng cũng giống như mọi người còn có cuộc sống riêng nữa chứ.
    Cảm ơn nàng và tiếp tục ủng hộ nàng truyện này.

  63. www26590 nói:

    ko bít kẻ nào giở trò nhỉ :D
    thanks bạn

  64. Hoakute nói:

    Thanks pan. Truyện hay lắm

  65. FDN2I nói:

    bạn ơi khi nào thì có típ vậy?còn nhiều nữa k vậy?
    truyện hay lắm, thanks bạn nhiều nhé

  66. Tiểu Ngu Ngốc nói:

    Hihi, thanks ban.

    ***** bạn Thu thích đùa giỡn ……sau này bị phỏng vì đùa với lửa ấy ~ He he

  67. CharlynNg nói:

    Ôi truyện hay quá đi mất, làm ngày nhớ đêm mong đến chap mới ^^. Cám ơn nàng nhiều lắm.

  68. mincobin nói:

    sao lâu quá rồi k có chương mới vậy ss,đừng nói là đã bỏ rồi nhé hjx hjx

  69. hoangcindy nói:

    Na`ng ui, mi`nh la` mo^.t ddo.c gia? a’i mo^. truye^.n VPKN nha(‘m, ddang mo?i mo`n cho*` ddo*.i,mong ba.n nhi’n chu’t tho*`i gian va`ng ngo.c cu?a ba.n dde^? la`m ra chap mo*’i nhe’.

    Tha^n me^’n, Cindy

  70. tuyệt cú nèo..ôm chị vào lòng..hay lắm ss ơi

  71. Thanh Tâm nói:

    truyện này hay lém nhưng lâu có chập ms quá..Ta đọc tập 12 từ năm 2011 khá lâu rồi mà bi h vẫn chưa có tập ms a..hu hu

  72. có lẽ bạn í bận gì rồi nên bỏ tạm thời :(

  73. duy nói:

    hồi hộp mong chờ quá đi,Băng tỷ tính cách ”hiền lành” thế này thì mấy em thiếp “đáng iu” của Phong đại ca chết chắc rùi!HEHE nghĩ tới thật là MONG CHỜ QUÁ ĐI………..

  74. zozo nói:

    bộ này chắc bị edit bỏ qên rùi, drop mà bạn cũm nên thông báo vs bọn tớ, chờ mỏi cổ lu n

Gửi phản hồi cho Túy Nguyệt Lâu Hủy trả lời